“NGẬP
NGỪNG” – SỰ DỒN NÉN CỦA CẢM XÚC SỐNG ...
(Cảm xúc khi đọc bài thơ “Ngập ngừng” của Huỳnh
Minh Tâm)
Lê Thạnh
Đã 4 năm trôi qua, kể từ khi nhận
lời và ngâm - đọc bài thơ “Ngập ngừng”
của Huỳnh Minh Tâm tại Đêm thơ
Đất Quảng, tổ chức vào Nguyên tiêu Bính Tuất – 2006, đến nay dường như tôi vẫn
còn bồi hồi với những cảm xúc khôn nguôi về xứ quê và tình người thể hiện ở bài
thơ này...
Những lúc tâm hồn bay bỗng tôi cũng từng
ngọng ngịu ngâm nga đôi câu, để thấy đời còn có chút ớt cay, chút rượu nồng,
nhưng “ngâm” cho mọi người nghe một bài thơ hoàn chỉnh trên sân khấu thì thú
thật tôi chưa hề. Vì nể và thương bạn, tôi đã nhận lời mà không hề nghĩ đến hậu
quả sẽ ra sao. Cả tuần lễ trôi qua, đọc đi, đọc lại mãi mà tôi vẫn chưa thể nào
hiểu nỗi Huỳnh Minh Tâm muốn nói gì trong “Ngập ngừng” cả. Đã thế, để
thuộc lời bài thơ, với trí nhớ vào hàng siêu ... lãng như tôi thì quả là quá
sức.
Tôi gặp Huỳnh Minh Tâm để giải bày những lo
lắng đó. Nhưng tôi gần như phát hoảng về những lời lẽ cứ vừa cao siêu vừa nhiệt
tình của Huỳnh Minh Tâm đã không giúp tôi sáng dạ thêm chút nào, lại càng rối
rắm hơn. Tôi linh cảm có một điều gì đấy rất lạ ẩn chứa, khi Huỳnh Minh Tâm tỏ
vẻ xúc động đến độ gần khóc... Mà anh cũng dễ “
khóc rống lên” như đã
từng lắm chứ (Tôi muốn – Huỳnh Minh
Tâm). Vốn từng học chung trường, tôi biết cảm xúc và khát vọng sống mãnh liệt
đến độ bất thường của anh. Tôi chợt thấy hối hận và càng thương nhà thơ vô
cùng. Để thoát khỏi nguy cơ nghe nhà thơ … khóc, bất giác tôi buộc miệng nói
dối, điều dối trá vĩ đại: “Rồi! Mình hiểu rồi!”, mà trong bụng thì nghĩ thật sự
mình chả hiểu gì cả!